-
Nghề đi dạy là một nghề khó khăn và cần nhiều công sức: phải đi tìm tài liệu, phải soạn bài, phải trình bày trước học trò, phải đánh giá việc tiếp thu của các em, phải luôn luôn cập nhật, …
Chỉ mỗi cái khoản lên lớp thôi cũng cần nhiều sức. Lo giảng bài, biểu đạt thêm nội dung bài giảng bằng tay, nét mặt và cử chỉ, đồng thời quan sát học trò để tìm cách làm cho các em hứng thú cùng đi với mình đến bến bờ hiểu biết.
Không chỉ cần sức lực thể xác mà cả tinh thần nữa. Có những lúc phải vượt khó. Học trò không chỉ là những thiên thần, có em chăm, có em ít cố gắng. Phải khích lệ khuyến khích các em và nuốt nước mắt mỗi khi chúng không thành công hay từ chối không chịu học. Nuốt nước mắt để vững bước tiếp theo. Vì trách nhiệm của người đi dạy là một trách nhiệm cho kết quả – tiếng Pháp gọi là obligation de résultat – tức là bằng mọi giá, phải đưa trò đến với tri thức.
- Khả năng
Đó là một điều kiện tối cần thiết. Không thể nào dạy học trò khi chính bản thân người thầy không có khả năng.
Khả năng này không những được tích lũy từ những năm Đại học và hai năm chuyên nghiệp sư phạm mà còn là những kết tụ kinh nghiệm sau đó khi đối diện với học trò, với công việc thực tế hàng ngày và những gì người đi dạy tìm tòi học thêm, cập nhật các hiểu biết, …
- Từng em học trò mà cha mẹ và xã hội giao cho tôi
Đó là lời hứa quan trọng nhất. Người đi dạy phải làm sao đưa mỗi học trò của mình đến bến bờ hiểu biết, thành người có tri thức để sống hạnh phúc trong xã hội – dù em đó là trai hay gái, con … vua hay con của dân, có nhiều năng khiếu hay không, … – xin đừng quên, tiềm năng thì em nào cũng có. Bổn phận của người đi dạy là lo cho từng em.
Theo: Nguyễn Huỳnh Mai